Con búp bê câu chuyện giáo dục: Việc học hoàn toàn không đáng sợ, bạn thấy đấy, đến Helen Keller cũng có thể làm được, tin chắc rằng các bạn cũng vậy, cũng có thể chiến thắng mọi khó khăn trong học tập.
CON BÚP BÊ CÂU CHUYỆN
Helen Keller từ nhỏ đã có thính giác rất tốt, khuôn miệng linh hoạt. Bố mẹ còn mong cô sẽ đi theo con đường âm nhạc. Nhưng khi một tuổi rưỡi, Helen Keller không may mắc bệnh ban đỏ; căn bệnh đã cướp đi của cô thính lực và cả thị lực. Sau đó cô còn mất đi khả năng biểu đạt ngôn ngữ, tất cả như muốn ném cô vào ngục tối, khiến cô không thể nào thoát ra.
Năm lên bảy tuổi, bố mẹ mời về một vị gia sư giúp cô học tập. Nhưng Helen Keller không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy, làm sao mà học đây? Vị gia sư bèn nghĩ ra một cách, trước tiên lấy cho Helen Keller một con búp bê để cô chơi. Sau đó viết chữ “búp bê” vào trong lòng bàn tay cô; như vậy, Helen Keller có thể hiểu được nghĩa của từ “búp bê” là như thế nào.
Helen Keller nhanh chóng thích cách học này.
Cứ như vậy, cô ghi nhớ từng từ từng từ một, kiến tha lâu đầy tổ. Helen Keller đã học thêm được rất nhiều từ nhờ cách học này.
Sau này cô còn học được cách nói, thậm chí còn tốt nghiệp Học viện Radcliffe, Mỹ; với thành tích loại ưu, trở thành một nhà văn, nhà giáo dục với kiến thức uyên bác; biết 5 loại chữ viết gồm tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Latin và tiếng Hy Lạp. Cô đi khắp nước Mỹ và nhiều nơi trên thế giới, kêu gọi quyên góp; gây quỹ giúp đỡ người khiếm thị, dành cả cuộc đời cống hiến cho quyền lợi và sự nghiệp giáo dục của người khiếm thị. Cô được nhân dân trên khắp thế giới ngợi khen, được chính phủ nhiều nước trao tặng nhiều phần thưởng cao quý.