chàng lười tên dương giáo dục kĩ năng sống

chàng lười tên dương giáo dục kĩ năng sống

CHÀNG LƯỜI TÊN DƯƠNG

     Trong làng có một anh chàng tên Dương vô cùng lười biếng; mọi người đều gọi anh ta với biệt danh là Dương lười. Anh ta lười đến mức thà đi ăn xin chứ không chịu đi làm, cứ hễ ăn xong là lại lăn ra ngủ; có khi ngủ một mạch đến một, hai ngày liền. Có người đem thịt đến cho; nhưng anh ta thà để cho thịt bị thối cũng không chịu động tay nấu nướng. Thậm chí ngay cả đến việc ăn cơm anh ta cũng lười; chỉ khi nào đói đến mức không chịu được nữa anh ta mới ra ngoài đi xin ăn.

     Anh chàng tên Dương này còn lười không chịu giặt quần áo nữa, cái nào bẩn quá là anh ta liền vứt bỏ; đến lúc không có quần áo để thay nữa thì anh ta sẽ mặc nguyên bộ quần áo bẩn đó cả ngày. Tại sao Dương lại trở thành người như vậy? Thực ra việc này có liên tới mẹ của Dương, bà đã yêu chiều Dương một cách thái quá. Hồi nhỏ cứ mỗi lần đi đâu là Dương đều được bố mẹ cõng đi; họ không nỡ để cho Dương tự đi. Họ cũng không cho Dương làm bất cứ việc gì vì sợ Dương mệt.

     Sau khi bố Dương bệnh nặng qua đời. Mẹ Dương vẫn tiếp tục không nỡ để Dương phải tự động tay động chân vào bất cứ việc gì. Ngày nào cũng như một bà mẹ già răm rắp nghe theo lời Dương.

     Hồi học cấp 2, Dương chê cơm ở trường không ngon, học thì lại khó, thế là chưa học hết cấp 2 anh ta đã bỏ học. Sau khi bỏ học, ở nhà anh ta cũng chẳng làm gì, hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Người mẹ mặc dù có bệnh trong người nhưng vừa phải đi làm đồng; làm việc nhà, lại còn phải hầu hạ cả Dương nữa. Còn Dương thì không những không thương mẹ, thậm chí còn có lúc đánh mắng mẹ. Cuối cùng vào năm Dương 18 tuổi, mẹ anh ta vì quá lao lực mà đã đột ngột qua đời. Từ đó Dương đã sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ. Vào một ngày mùa đông của 5 năm sau, anh chàng tên Dương lười biếng đó đã chết vì đói.