chồi cây không chịu lớn giáo dục kĩ năng sống

chồi cây không chịu lớn giáo dục kĩ năng sống

CHỒI CÂY KHÔNG CHỊU LỚN

     Ngày xửa ngày xưa có 2 cái cây đại thụ rất cao lớn; rễ cây đâm sâu vào lòng đất rất chắc chắn và vô cùng xanh tốt. Bỗng một hôm từ trong lòng đất xuất hiện một cái chồi non mới nhô ra.

     Hoá ra là cây bố và cây mẹ đã sinh được một cây con. Nhìn chồi non vừa mới mọc ấy, cây bố và cây mẹ hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ chồi non khỏi mưa to gió lớn cũng như ánh nắng gay gắt của mặt trời; nhất định phải để cho chồi non được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mình. Và rồi cây bố cứ vậy che mưa che gió cho chồi non, mặc cho bản thân bị gió thổi; bị mưa ướt tả tơi cũng không chịu để cho chồi non phải chiến đấu với mưa gió.

     Còn cây mẹ thì lấy thân mình ra để che nắng cho chồi non, dù cho bản thân có bị phơi nắng đến mức hoa mắt chóng mặt; mồ hôi ướt đẫm, cũng không để cho chồi non bị một ít nắng chiếu vào. Dưới sự “che chở chu đáo” ấy của cây bố và cây mẹ, chồi non đã sống những tháng ngày vô tư vô lo và rất hạnh phúc với điều đó.

     Thời gian cứ trôi đi, cuối cùng phiền muộn cũng tìm đến chồi non.

     Cái chồi cây ngay bên cạnh kia, mặc dù không có bố mẹ chăm sóc nhưng đã mọc lên rất cao lớn; thân cây cũng mọc ra rất nhiều cành lá sum suê. Trong khi đó chồi non được bố mẹ bảo vệ lại mãi không lớn được, thân cây vừa thấp vừa bé, cũng chẳng có mấy cành lá đâm ra. Cây bố và cây mẹ nhìn thấy đứa con của mình mãi không lớn được thì trong lòng vô cùng khó hiểu.

     Một ngày nọ, có bác nông dân cùng con trai tới ngồi nghỉ dưới gốc cây bố và cây mẹ; nhìn thấy chồi cây còi cọc kia liền nói:

        – Con à, con xem này; chồi cây không tắm nắng, không gặp mưa gặp gió thì không thể lớn được đâu. Cho nên con cần phải học cách tự lập, không thể cứ mãi dựa dẫm vào bố mẹ được!

     Lúc này cây bố và cây mẹ mới ngộ ra rằng chính tình yêu mù quáng của mình; đã khiến cho chồi con mãi mãi không thể lớn được.